Có một ngày, rời sân ga tháng tám
Trên chuyến tàu, tìm về những niềm quen
Trong nụ cười và sau mắt nhung đen
Ta gặp mình thuở yêu người ngây dại.
Có một thời mê say nào quay lại
Ký ức mơ hồ, hoà với màu xanh
Những bồi hồi còn trên tóc mong manh
Vẫn gọi tên phút ngại ngùng… như thuở.
Vẫn gợi lên trong ta từng hơi thở
Từng hẹn hò, từng con phố xanh xao
Rồi lặng nhìn mùa thu bước chênh chao
Nhớ thênh thang Paris ngày tạm biệt.
Nhưng ta biết… tình là đau, ta biết
Con đường dài, thẳng mãi có bao nhiêu
Những ngây khờ ai chẳng có khi yêu
Quên thứ tha đời xa nhau, từ đó.
PNT
Một chiều tháng tám.
“Con đường dài…” — mượn câu thơ của Nguyên Sa